Bước tới nội dung

Art Bell

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Art Bell
SinhArthur William Bell III
(1945-06-17)17 tháng 6, 1945
Jacksonville, North Carolina, Mỹ
Mất13 tháng 4, 2018(2018-04-13) (72 tuổi)
Pahrump, Nevada, Mỹ
Nghề nghiệpPhát thanh viên, tác giả
Phối ngẫu
  • Sachiko Toguchi Pontius
    (cưới 1965⁠–⁠ld.1968)
  • Vickie L. Baker
    (cưới 1981⁠–⁠ld.1991)
  • Ramona Lee Hayes
    (cưới 1991⁠–⁠mất 2006)
  • Airyn Ruiz (cưới 2006)
    [1]
Con cái6
Biệt danhW6OBB (U.S.)
4F1AB (Philippines)
Websiteartbell.com

Arthur William Bell III (17 tháng 6 năm 1945 – 13 tháng 4 năm 2018) là phát thanh viên và tác giả người Mỹ. Ông là người sáng lập và là người dẫn chương trình gốc của chương trình phát thanh về chủ đề siêu nhiên có tên Coast to Coast AM, chương trình này được cung cấp đồng thời trên hàng trăm đài phát thanh ở Hoa KỳCanada.[2]

Tiểu sử

[sửa | sửa mã nguồn]

Thân thế

[sửa | sửa mã nguồn]

Bell chào đời tại North Carolina. Các nguồn khác nhau cho biết ông sinh ra ở Jacksonville hoặc Trại Lejeune.[3][4] Cả cha mẹ ông đều phục vụ trong quân đội Mỹ.[5] Ông xuất thân là tín hữu Luther giáo.[6] Bell luôn quan tâm đến radio hồi còn nhỏ, ông trở thành nhà điều hành đài phát thanh nghiệp dư có giấy phép Hạng Extra Amateur khi mới 13 tuổi, đây là hạng giấy phép cao nhất của Ủy ban Truyền thông Liên bang Hoa Kỳ (FCC). Tín hiệu gọi của ông là W6OBB.

Binh nghiệp

[sửa | sửa mã nguồn]

Vào thập niên 1960, Bell trải qua khóa huấn luyện cơ bản tại Căn cứ Không quân Lackland và gia nhập Không quân Mỹ làm quân y phục vụ trong Chiến tranh Việt Nam suốt bốn năm. Dù không tham chiến, ông từng đóng quân một thời gian ngắn tại một bệnh viện ở Đà Nẵng. Ngay tại đây và những nơi khác, chẳng hạn như Căn cứ Không quân ClarkPhilippines, ông chứng kiến những tác động của chiến tranh một cách trực tiếp, khiến ông không muốn hồi tưởng hay nhắc đến nữa.[7]

Khi còn trong quân ngũ, Bell cùng với một vài người bạn tại căn cứ đã lén vận hành một đài phát thanh lậu tại Căn cứ Không quân Amarillo. Sau khi nhận được sự ủng hộ từ chỉ huy căn cứ, họ bèn mở rộng hoạt động, phát nhạc cho toàn bộ căn cứ; tín hiệu đủ mạnh để bắt được ở thành phố Amarillo. Khi các đài phát thanh địa phương biết được sự phổ biến của đài lậu này sau khi nó xuất hiện trong bảng xếp hạng Arbitron, đài bị buộc phải đóng cửa sau một năm phát sóng. Đây chính là khởi đầu cho sự nghiệp phát thanh viên của Bell.[8]

Sau khi rời quân ngũ vào năm 1966, Bell làm việc tại một số đài phát thanh ở Mỹ trước khi chuyển đến Okinawa điều hành đĩa nhạc trong sáu năm tại KSBK, đài phát thanh tiếng Anh phi quân sự duy nhất ở Nhật Bản. Khi ở đó, ông tuyên bố lập được hai "kỷ lục thế giới", đầu tiên là kỷ lục tại vị trên sóng mà không ngủ suốt năm ngày năm đêm (115 giờ 15 phút). Sau này ông viết rằng sự thiếu ngủ cực độ này là một trải nghiệm kỳ lạ và là điều ông sẽ không bao giờ làm lại. Ông nói rằng khi ông thực hiện công việc thường ngày của mình, chẳng hạn như đi bộ đến tủ lạnh trong giờ giải lao, cảm giác như thể ông đang "lơ lửng trong một thế giới khác", và mọi thứ dường như "không có thật".[9] "kỷ lục thế giới" thứ hai ông tuyên bố lập được là kỷ lục phát sóng liên tục lâu nhất trong khi chơi bập bênh, sau khi chơi bập bênh trong 57 giờ đồng hồ trong lúc phát sóng.[10]

Bell sớm trở lại Mỹ để rồi tạo dựng sự nghiệp phát thanh nhạc rock trong 20 năm tiếp theo.[11] Khi đang làm việc tại một đài nhạc rock ở Anchorage, Alaska, ông biết được về những đứa trẻ gốc Á-Mỹ bị mắc kẹt ở Sài Gòn trong những ngày cuối cùng trước khi Mỹ rút quân khỏi Việt Nam vào năm 1975. Ông nói về điều này trên sóng và thính giả ở Alaska bắt đầu gửi tiền quyên góp. Số tiền quyên góp được đã cho phép thuê một chiếc Douglas DC-8 bay đến Việt Nam và giải cứu khoảng 120 trẻ mồ côi. Chúng được đưa sang Mỹ và trở thành con nuôi.[12]

Sự nghiệp phát thanh

[sửa | sửa mã nguồn]

Bell từng là một người điều hành đĩa nhạc rock trước khi chuyển sang lĩnh vực phát thanh đối thoại. Chương trình gọi điện thính giả đêm khuya ban đầu của ông tại Las Vegas trên đài KDWN vào năm 1978 là một chương trình gọi điện về chính trị dưới tên gọi West Coast AM.[3] Năm 1988, Bell và Alan Corbeth đổi tên chương trình thành Coast to Coast AM và chuyển nơi phát sóng từ Khách sạn Plaza ở Las Vegas đến nhà riêng của Bell ở Pahrump.[3]

Bell từ bỏ các cuộc đối thoại chính trị thông thường để chuyển sang các chủ đề như kiểm soát súng đạnthuyết âm mưu, điều này dẫn đến sự gia tăng đáng kể lượng thính giả đêm khuya của ông. Trọng tâm của chương trình lại có sự thay đổi đáng kể sau vụ đánh bom Thành phố Oklahoma năm 1995. Nhiều người trong giới truyền thông không muốn bị đổ lỗi là đã kích động các hành động chống chính phủ hoặc hành động của dân quân như vụ đánh bom. Sau đó, Bell đã thảo luận về các chủ đề khác thường như siêu nhiên, huyền bí, UFO, khoa học tiền đềngụy khoa học.

Một bài báo trên ấn bản ngày 23 tháng 2 năm 1997 của tờ The Washington Post cho biết Bell hiện là người dẫn chương trình đối thoại đêm khuya có tỷ lệ người nghe cao nhất nước Mỹ, được phát sóng trên 328 đài. Theo tờ The Oregonian trong ấn bản ngày 22 tháng 6 năm 1997, Coast to Coast AM với Art Bell có mặt trên 460 đài. Ở thời kỳ đỉnh cao ban đầu về độ nổi tiếng, Coast to Coast AM được cung cấp đồng thời trên hơn 500 đài phát thanh và tuyên bố có 15 triệu thính giả hàng đêm. Các phòng thu của Bell được đặt tại nhà riêng của ông ở thị trấn Pahrump, thuộc Quận Nye, Nevada; do đó, khẩu hiệu lồng tiếng đặc trưng là, "từ Vương quốc Nye".

Phỏng vấn khách mời

[sửa | sửa mã nguồn]

Mặc dù được biết đến nhiều nhất với việc thảo luận về các thuyết âm mưu và các chủ đề siêu nhiên, nhưng sở thích và các cuộc phỏng vấn của Bell lại rất rộng. Ông đã phỏng vấn các nhạc sĩ như Willie Nelson,[13] Crystal Gayle,[14]Merle Haggard;[15] tác giả khoa học viễn tưởng Jerry Pournelle;[16] cùng các diễn viên hài George Carlin[17]Joe Rogan.[18] Ông còn có một số khách mời bán thường xuyên, bao gồm nhà vật lý lý thuyết Michio Kaku; linh mục Công giáo gây tranh cãi Malachi Martin; các nhà báo George KnappLinda Moulton Howe; nhà lý thuyết âm mưu Richard C. Hoagland, và Ed Dames tự xưng là người sở hữu khả năng nhìn từ xa.

Một trong những cuộc phỏng vấn nổi tiếng nhất của Bell trên Coast to Coast xảy ra vào năm 1997 với một người đàn ông tự xưng là Mel Waters và thảo luận về cái gọi là "Hố của Mel" ở vùng nông thôn Washington. Lỗ này được cho là một trục thẳng đứng sâu không tưởng và sở hữu những đặc tính kỳ lạ. Tuy nhiên, không có ai cố gắng xác minh câu chuyện này tìm được vị trí thực tế của chiếc hố đó.[19]

Năm 2000, một thính giả mang tên "Daniel Murray" tuyên bố mình là Đặc vụ Majestic từ Downey, California. Cuộc gọi này được dùng làm nguồn cảm hứng cho trò chơi thực tế thay thế Majestic.[20] Lần khác có một thính giả gọi điện vào tháng 9 năm 1997 tuyên bố anh ta đã phát hiện ra một mối đe dọa và âm mưu chưa được biết đến từ Khu vực 51, và tính mạng của anh ta đang gặp nguy hiểm khi nói về vụ này. Vì những lý do không rõ, Bell bị mất kết nối với máy phát của mình trong cuộc gọi, và ngay khi giọng nói của thính giả trở nên kích động hơn, toàn bộ chương trình phát sóng đột ngột im lặng một cách kịch tính. Ông trở nên bối rối và rồi khôi phục lại được tín hiệu khoảng 20 phút sau đó.[21] Thính giả gọi điện đó (hoặc người có giọng tương tự) đã gọi lại trong một chương trình sau này và thừa nhận đây chỉ là một trò lừa bịp công phu khiến nhiều người bị đánh lừa.[22]

Nghỉ hưu và trở lại

[sửa | sửa mã nguồn]

Ngày 13 tháng 10 năm 1998, Bell tuyên bố nghỉ hưu lần đầu tiên gây bất ngờ lớn cho thính giả của ông. Hilly Rose đã thay thế Bell sau khi ông ra đi. Bell trở lại vào ngày 28 tháng 10 năm 1998, khẳng định rằng việc rời đi ngắn ngủi đó là do các mối đe dọa nhắm vào gia đình ông. Ngày 1 tháng 4 năm 2000, Bell lại tuyên bố nghỉ hưu lần nữa. Ông nói rằng sự kiện sẽ xảy ra vào ngày 26 tháng 4 năm 2000,[23] nhưng không đưa ra chi tiết nào ngoài việc bày tỏ ý định "giải quyết một cuộc khủng hoảng gia đình". Ngày 11 tháng 4 năm 2000, Mike Siegel được giới thiệu là người dẫn chương trình mới của Coast to Coast AM, tiếp quản vào ngày 27 tháng 4, với ước tính khoảng 22 triệu thính giả.[24] Truyền thông sau đó giải thích rằng Bell rời đi để giải quyết hậu quả của vụ bắt cóc và tấn công tình dục con trai ông.[25] Brian Lepley, một giáo viên thay thế, bị kết án tấn công tình dục và cố gắng lây truyền HIV và phải chịu từ 10 đến 25 năm tù.[26]

Ngày 23 tháng 10 năm 2002, Bell thông báo rằng ông sẽ nghỉ hưu lần nữa do chứng đau lưng tái phát, đây là hậu quả của một cú ngã từ cột điện thoại khi còn trẻ. George Noory đã thay thế Bell trở thành người dẫn chương trình Coast to Coast AM vào các ngày trong tuần, bắt đầu từ ngày 1 tháng 1 năm 2003. Những người thân cận với vấn đề này cũng cho biết Barbara Simpson sẽ dẫn chương trình cuối tuần và Bell dự định thỉnh thoảng làm khách mời thay thế cho Noory.[27] Trong bốn năm tiếp theo, ông dẫn chương trình vào nhiều dịp cuối tuần trên Premiere Networks. Ông tuyên bố nghỉ hưu khỏi việc dẫn chương trình cuối tuần vào năm 2007, nhưng thỉnh thoảng làm người dẫn chương trình khách mời cho đến năm 2010. Ông bắt đầu một chương trình hàng đêm mới, Art Bell's Dark Matter, trên kênh Sirius XM Radio, được phát sóng trong sáu tuần vào năm 2013.[28][29]

Cái chết

[sửa | sửa mã nguồn]

Vào tháng 7 năm 2016, Bell đăng tải trên blog rằng ông phải nhập viện vì viêm phổi và tiết lộ rằng bản thân mình mắc phải bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính.[30]

Ngày 13 tháng 4 năm 2018, Art Bell qua đời tại nhà riêng ở Pahrump, Nevada, hưởng thọ 72 tuổi.[31] Ngày 16 tháng 4 năm 2018, vài ngày sau, George Noory, người dẫn chương trình Coast to Coast AM hiện tại, liền thông báo về cái chết của Bell, và trong lúc cố gắng giữ bình tĩnh, ông phát biểu: "Art và tôi không quá thân thiết. Chúng tôi có những khác biệt, nhưng anh ấy là một trong những người đóng vai trò quan trọng giúp tôi có được vị trí như ngày hôm nay."[32]

Ngày 1 tháng 8 năm 2018, bốn tháng sau, tờ Las Vegas Review-Journal bèn đưa tin về kết quả điều tra của văn phòng điều tra viên quận Clark. Văn phòng điều tra viên tuyên bố rằng Bell chết do sử dụng quá liều thuốc kê đơn một cách vô tình từ sự kết hợp của nhiều loại thuốc. Văn phòng điều tra viên xác định có bốn loại thuốc kê đơn trong cơ thể ông: thuốc giảm đau nhóm opioid oxycodone; thuốc giảm đau nhóm opioid hydrocodone; diazepam; và carisoprodol, một loại thuốc giãn cơ. Bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính và tăng huyết áp cũng góp phần dẫn đến cái chết của ông.[33]

Vào tháng 8 năm 2006, Art Bell được ghi danh vào Đại sảnh Danh vọng của Hiệp hội Phát thanh viên Nevada. Ông không tham dự buổi lễ trao giải này.[34]

Ngày 10 tháng 3 năm 2007, Bell được vinh danh với Giải thưởng Thành tựu Trọn đời cho Radio Tin tức/Đối thoại từ tạp chí thương mại Radio & Records tại Los Angeles.[35][36]

Ông còn được ghi danh vào Đại sảnh Danh vọng Radio Quốc gia vào năm 2008.[37]

Hôn nhân

[sửa | sửa mã nguồn]
  • Sachiko Toguchi Bell Pontius, kết hôn năm 1965; ly hôn năm 1968. Con cái: Vincent Pontius và Lisa Pontius Minei.[38]
  • Vickie L. Baker, kết hôn ngày 1 tháng 3 năm 1981; ly hôn ngày 3 tháng 7 năm 1991. Con cái: Arthur William Bell IV.[25]
  • Ramona Lee Hayes, kết hôn ngày 4 tháng 8 năm 1991; qua đời ngày 5 tháng 1 năm 2006 (xem Cái chết của Ramona Bell).
  • Airyn Ruiz, kết hôn ngày 5 tháng 4 năm 2006; duy trì hôn nhân cho đến khi Bell qua đời vào ngày 13 tháng 4 năm 2018. Con cái: Asia Rayne Bell và Alexander William Bell.

Tác phẩm

[sửa | sửa mã nguồn]

Bell là tác giả hoặc đồng tác giả của một số cuốn sách sau đây:

  • Bell, Art; Osborn, Jennifer L. (1995). The Art of Talk. New Orleans, LA: Paper Chase Press. ISBN 978-1-879706-53-8. – An autobiography
  • Bell, Art; Osborn, Jennifer L. (1997). The Quickening: Today's Trends, Tomorrow's World. New Orleans, LA: Paper Chase Press. ISBN 978-1-879706-70-5.
  • Bell, Art; Steiger, Brad (1999). The Source: Journey Through the Unexplained. New Orleans, LA: Paper Chase Press. ISBN 978-1-879706-50-7.
  • Strieber, Whitley; Bell, Art (1999). The Edge: Man's Mysterious Past & Incredible Future. New Orleans, LA: Paper Chase Press. ISBN 978-1-879706-51-4.
  • Bell, Art; Strieber, Whitley (1999). The Coming Global Superstorm. New York: Pocket Books. ISBN 978-0-671-04190-8. – Warning of sudden climate change; the book inspired the 2004 film The Day After Tomorrow[39]

Chú thích

[sửa | sửa mã nguồn]
  1. ^ "Art Bell's Wife Denied U.S. Visa". Coast to Coast AM. Bản gốc lưu trữ ngày 21 tháng 4 năm 2018. Truy cập ngày 22 tháng 5 năm 2014.
  2. ^ Martin, Robert Scott (ngày 26 tháng 8 năm 1999). "Legal Web Heats Up Around Art Bell". Space.com. Bản gốc lưu trữ ngày 24 tháng 3 năm 2010. Truy cập ngày 5 tháng 2 năm 2008.
  3. ^ a b c Knight, Peter (2003). Conspiracy Theories in American History: An Encyclopedia. ABC-CLIO. tr. 120. ISBN 978-1-57607-812-9.
  4. ^ "Pahrump-based radio host Art Bell dies at 72". Las Vegas Review-Journal. ngày 14 tháng 4 năm 2018. Truy cập ngày 12 tháng 4 năm 2025.
  5. ^ "Crop Circles, Predictions, & Art Bell's Mom". Coast to Coast AM. Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 11 năm 2023. Truy cập ngày 12 tháng 4 năm 2025.
  6. ^ "Innovator of Paranormal Radio, Art Bell, Died Friday the 13th, Age 72". Daily Kos. ngày 14 tháng 4 năm 2018. Truy cập ngày 12 tháng 4 năm 2025.
  7. ^ Bell 1998, tr. 41.
  8. ^ Bell 1998, tr. 133.
  9. ^ Bell 1998, tr. 136.
  10. ^ Bell 1998, tr. 137.
  11. ^ Bell 1998, tr. 138.
  12. ^ Bell 1998, tr. 140–141.
  13. ^ May 9, 1997 on Coast to Coast AM.
  14. ^ October 19, 2001, on Midnight in the Desert
  15. ^ September 2, 1997 on Coast to Coast AM
  16. ^ May 10, 1996, on Coast to Coast AM
  17. ^ November 10, 1999, on Coast to Coast AM
  18. ^ August 17, 2015 on Midnight in the Desert
  19. ^ "Getting to the Bottom of Mel's Hole March 31,2012". ngày 31 tháng 3 năm 2012. Truy cập ngày 30 tháng 3 năm 2017.
  20. ^ Brown, Janelle (ngày 10 tháng 8 năm 2001). "Paranoia for fun and profit – CIA". Salon.com.
  21. ^ Fisher, Marc (ngày 29 tháng 3 năm 1998). "The outer limits: A lone voice in the desert lures 10 million listeners". The Washington Post. Truy cập ngày 28 tháng 7 năm 2014.
  22. ^ "Art Bell and the Area 51 Caller". Stranger Dimensions. ngày 7 tháng 9 năm 2013.
  23. ^ The Washington Post 4-1-00
  24. ^ "The Seattle Times" 4-12-00
  25. ^ a b "Art Bell's Nightmare Revealed: Son Assaulted by HIV Teacher". Drudge Report. ngày 29 tháng 5 năm 1999. Truy cập ngày 20 tháng 4 năm 2018.
  26. ^ Thevenot, Carri Geer (ngày 7 tháng 5 năm 2002). "Ex-teacher sentenced in sex case". Las Vegas Review-Journal. Bản gốc lưu trữ ngày 16 tháng 9 năm 2014.
  27. ^ Most information from "The Seattle Times" 10-26-02
  28. ^ Bauder, David (ngày 29 tháng 7 năm 2013). "Art Bell returning to radio with Sirius show about the paranormal". San Jose Mercury News. Truy cập ngày 12 tháng 4 năm 2025.
  29. ^ Speigel, Lee (ngày 4 tháng 11 năm 2013). "Paranormal Radio Host Art Bell Mysteriously Disappears From SiriusXM". Huffington Post. Truy cập ngày 5 tháng 11 năm 2013.
  30. ^ K R (ngày 9 tháng 7 năm 2016). "Art Bell Condition Update – Midnight in the Desert". Bản gốc lưu trữ ngày 31 tháng 3 năm 2022. Thursday 7-07: Update From Art - I am now home after five days in what must be one of the greatest hospitals in the world, St Rose. I am not in good shape, so weak I cannot dress myself. I want to publicly thank my wife Airyn who never left my side and helped every moment day and night and still is. I went through every test known to man. Had a hole punched in my lung, MRI, PET scans, X-Rays, more blood tests then could be counted, was on Morphine the whole time. Had so many IVs running it started to get hard to find a vein. If I make it I will have the best wife in the world to thank as well as the best hospital. Can't really type more now but that is the current situation, more later. -- Art Wednesday 7-06: Art is home and recovering. Tuesday 7-05: Art is now on the specific antibiotic medication he needs and some pain relief and reduction of symptoms are being observed. Hoping to get Art home soon. Sunday 7-03: Did the MRI thing, still consuming drugs, no progress report yet. Saturday 7-02: Art is currently in a Las Vegas hospital for pneumonia and additional symptoms of C.O.P.D. He is awaiting the results of tests to determine what specific medication he should receive, while he does receive general antibiotics and pain relievers. Art is in substantial pain with this ailment, so please send him good thoughts and well wishes to recover from this. Keep watching here for official updates.
  31. ^ Lacanlale, Rio (ngày 13 tháng 4 năm 2018). "Pahrump-based radio host Art Bell dies at 72". Las Vegas Review-Journal.
  32. ^ Talkers (ngày 16 tháng 4 năm 2018). "Remembering Art Bell". Talkers. Bản gốc lưu trữ ngày 14 tháng 10 năm 2020. Truy cập ngày 17 tháng 4 năm 2018.
  33. ^ Apgar, Blake (ngày 1 tháng 8 năm 2018). "Radio host Art Bell died of accidental drug overdose". Las Vegas Review-Journal (bằng tiếng Anh). Truy cập ngày 4 tháng 8 năm 2018.
  34. ^ "Hall of Fame Inductees". Nevada Broadcaster's Association. Bản gốc lưu trữ tháng 7 8, 2015. Truy cập tháng 10 2, 2015.
  35. ^ "Art Bell Honored – Coast to Coast AM". www.coasttocoastam.com. Truy cập ngày 2 tháng 4 năm 2017.
  36. ^ "TRS 2007 Update" (PDF). American Radio History. ngày 26 tháng 1 năm 2007.
  37. ^ "Art Bell". National Radio Hall of Fame. Bản gốc lưu trữ tháng 3 26, 2017. Truy cập tháng 10 7, 2015.
  38. ^ Volk, Steve (ngày 4 tháng 7 năm 2007). "Lost in Space: The unacknowledged son of one of America's most popular talk show hosts works in the mailroom at Philadelphia magazine". Philadelphia Weekly. Bản gốc lưu trữ tháng 9 12, 2012. Truy cập tháng 7 6, 2010.
  39. ^ Svoboda, Michael (ngày 24 tháng 5 năm 2024). "The enduring influence of "The Day After Tomorrow," 20 years later". Yale Climate Connections. Truy cập ngày 12 tháng 4 năm 2025.

Tham khảo

[sửa | sửa mã nguồn]

Liên kết ngoài

[sửa | sửa mã nguồn]